Không biết có phải vì mình đọc quyển này suốt 2 ngày mưa gió mát mẻ không mà thấy rất dễ chịu. Cũng có thể là vì nó có mọi thứ quen thuộc của Keigo Higashino. Một âm mưu được tính toán kỹ lưỡng, án mạng nối tiếp án mạng, những điều tra viên khốn khổ trước những manh mối mơ hồ, phải đi khắp nơi, hỏi đủ người, lần tìm và chắp nối từng mẩu dữ kiện tưởng không liên quan nhưng cuối cùng cũng ráp nối thành lời giải. Một sự quen thuộc khác là yếu tố khoa học kỹ thuật vẫn thường thấy trong sách của Keigo, lần này là robot và tự động hóa. Ngoài ra, như những quyển khác của Keigo, luôn có một vấn đề xã hội gắn với bối cảnh truyện; trong trường hợp này nó là sự phân biệt đẳng cấp, tham vọng thăng tiến, và một phần nào đó là thái độ phản kháng của người lao động chân tay với tự động hoá.
3 người cùng công ty, khác nhau về cấp bậc, cùng tham gia một âm mưu thủ ác, nhưng mọi thứ bỗng trật đường ray ngay từ bước đầu tiên trong kế hoạch ba bước, từ đó mọi thứ bắt đầu trượt khỏi tầm kiểm soát. Những chứng cứ ngoại phạm được chuẩn bị hoàn hảo, too good to be true, những cái chết tưởng không liên quan nhau. Người đọc được cho tham gia vào quá trình lập âm mưu ngay từ đầu, nhưng rồi chính họ cũng bối rối như các nhân vật khi mọi thứ xảy ra ngoài dự tính.
Có một điều khác mình hay chú ý trong trinh thám Nhật, hay như trong Conan, là động cơ khiến ta nghĩ đến chuyện, ‘chỉ còn cách giết hắn’. Đôi khi có những động cơ khiến mình ko hiểu nổi, và cả cái cách mà họ ngày càng dấn sâu vào tội ác, vì đã lỡ phóng lao.
Đây là một quyển khiến mình đọc rất dễ chịu, hài lòng, khởi đọc từ chiều muộn thì tối hôm sau đã xong. Có nhiều chỗ đoán được, thậm chí hung thủ trong bóng tối, dù động cơ của hắn không như mình tưởng. Như thường lệ mình rất mừng vì đã không đọc trước bìa 4. Mình muốn mọi thứ phải được tự khám phá, và vì thế, review của mình cũng ít khi nói cụ thể, dù chỉ chút ít, về cốt truyện. Suýt 4/5*
xuxudocsach