Tựa sách thu hút mình ngay lần đầu thấy, và khi đọc qua lời giới thiệu, mình mua luôn không phải nghĩ. Đây là một dạng tự truyện kể lại toàn bộ quá trình Vũ Bằng của “40 năm nói láo” tìm đến thuốc phiện, hút chơi mà nghiện thật, và quá trình ông lún sâu vào bê tha vì không thoát khỏi sức hút của “nàng tiên nâu” hay “Phù Dung tiên nữ”.
Vũ Bằng rốt cuộc cũng cai được, nhưng theo dõi toàn bộ cuộc tình của ông với thuốc phiện, trước khi vĩnh biệt phù dung, cũng mang lại nhiều cảm xúc. Ghê sợ với sự nghiện hút, cố gắng tưởng tượng cảnh những người nam người nữ cũng nằm bên bàn đèn, ống điếu, hình dung sự vật vã của người nghiện khi thiếu thuốc hoặc cố cai.
Những đoạn tả cảnh vật vã, nhớ “ả phù dung” nhiều ám ảnh, và những người đi qua đời tác giả, như người cô không chồng sống lầm lũi trong nhà nhưng thương thằng cháu nghiện ngập, cố che giấu giúp, hàng đêm thức canh để mở cửa cho thăng cháu đi hút vào nhà. Cái chết sau này của người cô là một trong những động lực chính giúp Vũ Bằng cai được.
Và còn người con gái xứ Huế, từ chỗ tiêm thuốc, ca ngâm cho chàng hút đến hút chung, rồi nghiện, rồi không dứt ra được cho đến thân tàn ma dại, cũng gây nhiềm ám ảnh, xót xa.
xuxudocsach