Không thích cho điểm lẻ lẻ như này nhưng mà để 4.5 điểm thì chưa tới mà 4 điểm lại thiệt thòi quá nên thôi đành để 4.3.
Bóng Hình Của Gió được lấy bối cảnh tại Barcelona, ngay sau khi nội chiến Tây Ban Nha kết thúc. Daniel Sempre là một cậu bé 10 tuổi sống với cha, rầu rĩ bởi hình bóng người mẹ đã mất dường như đã nhạt nhòa đi trong tâm trí. Cho đến một ngày, cha cậu – ông chủ của cửa hàng sách cũ – quyết định dắt Daniel tới Nghĩa Trang Những Cuốn Sách Bị Lãng quên – một nghĩa địa khổng lồ dành cho những cuốn sách vô chủ. Daniel đã ra khỏi Nghĩa Địa đó, trên tay cầm theo cuốn sách Bóng Hình Của Gió của Julían Carax với sự cho phép của cha cùng với lời hứa cậu sẽ luôn là “người bảo trợ” cho cuốn sách này.
Say mê bởi Bóng Hình Của Gió, 8 năm sau Daniel Sempre đã bị cuốn vào vòng xoáy tìm lại những tác phẩm văn chương bị lãng quên của Julían Carax. Cũng thời điểm đó, một bóng ma vô diện đã bám theo Daniel với mong muốn có được cuốn sách cậu đang giữ. Trong phông nền đen tối xuyên suốt cuốn tiểu thuyết, những mắt xích dần dần nối lại với nhau, hé lộ ra sự thật tưởng như đã bị chôn vùi vào quên lãng đằng sau cuốn tiểu thuyết cùng cuộc đời bí ẩn của Julían Carax, khiến cho số phận của gã nhà văn cùng Daniel bện xoắn lại và cùng rong ruổi lạc vào miền ký ức sâu thẳm, nơi mà bóng ma của sự thật đang bị giam hãm trong tù ngục tối tăm.
Bóng Hình Của Gió là cuộc phiêu lưu kỳ lạ cùng Daniel Sempre truy tìm những mảnh ghép để tạo nên một bức tranh hoàn chỉnh của cuộc đời Julían Carax. Tình tiết của câu chuyện được Zafón nêu lên ngay từ mở đầu, giúp người đọc thâu tóm được chủ đề của mạch truyện. Bên cạnh đó, Bóng Hình Của Gió không chỉ mang yếu tố phiêu lưu li kỳ mà còn mang cả yếu tố trinh thám với những tình huống được nêu ra gây kích thích trí tò mò của người đọc. Chúng ta đi theo Daniel trong hành trình kiếm tìm chiếc chìa khóa giải mã Julían Carax, có đôi khi tưởng sự thật như đã hiện diện ngay trước mặt, nhưng Zafón lại một lần nữa tung hỏa mù khiến tất cả dường như lạc trong mê trận án. Điểm mạnh của cuốn tiểu thuyết đó là cách xây dựng tình huống của tác giả rất đồ sộ nhưng đồng thời lại chi tiết và tỉ mỉ, cái “đã” ở Bóng Hình Của Gió đó là tác giả đã khiến cho người đọc cảm nhận được rằng dù diễn ra ở hai dòng thời gian đan xen giữa quá khứ hay hiện tại nhưng câu chuyện không hề có lỗ hổng mà có một sự liên kết chặt chẽ liền mạch với nhau.
Ngoài ra, điểm tớ ưng nhất trong Bóng Hình Của Gió không chỉ dừng lại ở sự “bện xoắn liền mạch” của plot twist cũng như số phận của Daniel và Carax được nối với nhau một cách hoàn hảo bởi sợi dây vô hình, mà còn thể hiện ở việc Zafón đã khắc họa nhân vật một cách kỹ càng và mỗi người đều mang một cá tính riêng. Trong Bóng Hình Của Gió, sự đồ sộ không phải là từ dành riêng cho việc xây dựng lên một cốt truyện tỉ mỉ mà còn để chỉ cho số phận mỗi nhân vật trong cuốn tiểu thuyết – họ đều ẩn giấu trong mình những câu chuyện hay nỗi ám ảnh của bóng đen ký ức. Tuy nhiên, tớ đặc biệt ấn tượng với Fermín, một kẻ thông thái nhanh trí nhưng cũng không kém phần mồm mép nói câu nào chất câu nấy, một gã đàn ông với sự say mê phụ nữ đẹp nhưng cũng rất sâu sắc và triết lí, khi đã yêu ai là dành hết tâm can của mình cho người phụ nữ ấy. “Tôi muốn trở lại làm một người đàn ông đáng kính, hiểu không? Không phải cho bản thân tôi – với tôi, tôi chả coi ra gì cái tôn trọng của cái bầy đàn chúng ta gọi là loài người – mà là vì sự tôn trọng của cô ấy. (…) Tôi thậm chí còn thích sợi lông mọc trên cằm cô ấy. Và đó là lý do tôi muốn trở thành một người mà cô ấy có thể tự hào.”
Đặc biệt Fermín luôn là người bạn tốt và tận tụy của Daniel, anh luôn giúp đỡ Daniel hết mình trong chặng đường kiếm tìm sự thật và thậm chí còn đưa ra cho cậu những lời khuyên “mùi mẫn” về cách chinh phục phái đẹp. Nhiều khi tớ đọc đến mấy câu triết lí của Fermín cũng phải cười khùng khục như con dở, vì anh bạn này phát ngôn mang ý thâm thuý nhưng không hề thô thiển chút nào, mà lại còn mang vẻ mặt ngây thơ vô số tội í. “(…) Nhưng cậu là đàn ông, nên cậu phải chủ động.”
“Chủ động ư? Tôi sao?”
“Thế cậu mong điều gì nào? Để được đái đứng thì người ta cũng phải trả giá chứ.”
Bên cạnh đó, sự ngưỡng mộ của tớ cũng dành trọn vẹn cho tình cha con của Daniel. Đặc biệt là người cha, ông được xây dựng với hình ảnh rất chân thật và chất phác, là một người chủ cửa hàng sách cũ cần mẫn với tình yêu và lòng nhiệt thành dành cho văn chương, là một người tốt giàu lòng nhân ái và là một người cha yêu thương con trai mình hết mực. Ông chính là người truyền cảm hứng cho Daniel với tình yêu ngôn từ và tinh thần trách nhiệm. “Tôi ngắm nhìn cha: tóc ông đã ngả màu, thưa đi và da ông bắt đầu xệ xuống quanh gò má. Tôi nhìn con người mà mình từng nghĩ gần như là ngoan cường nhất; giờ trông cha thật mong manh, bị đánh bại mà không hề biết. Tôi cúi xuống đắp lên người cha tấm chăn mà nhiều năm nay ông đã hứa sẽ cho hội từ thiện, tôi hôn trán cha, như thể làm vậy sẽ bảo vệ được ông khỏi mối đe dọa vô hình khiến cha rời xa tôi, rời xa căn nhà nhỏ, xa những ký ức của tôi, như thể tôi tin rằng với nụ hôn ấy tôi có thể đánh lừa thời gian và khiến nó bỏ qua chúng tôi, để quay lại vào một ngày khác, ở một cuộc đời khác.” Tình cảm cha con của Daniel thực sự làm tớ rung cảm, đôi khi đọc những đoạn viết về hai cha con mà cứ rơm rớm vì tình phụ tử quá đỗi chân thành và tuyệt vời. Hai cha con lại còn có chung tình yêu với sách vở ngôn từ nữa chứ.
Tuy nhiên, Bóng Hình Của Gió đối với tớ còn có một vài điểm trừ. Đó là tớ đã mong mỏi một quá trình điều tra, khám phá ra sự thật của Daniel sẽ dần được hé lộ xuyên suốt cuốn tiểu thuyết, nhưng thay vào đó Zafón lại đưa ra câu trả lời “một cục” ngay trước mắt độc giả ở những trang viết cuối cùng, cái mà tớ cho là không thỏa mãn lắm. Thêm nữa là thực sự tớ đã hy vọng Bóng Hình Của Gió một cái gì đó sâu sắc hơn là câu chuyện về mối tình nam nữ bất diệt, nhưng mà yeah, chủ để vẫn là tình yêu mãi không bao giờ phai mờ của nam chính và nữ chính. Cảm giác như tình yêu của cặp đôi này đúng chuẩn yêu từ ánh nhìn đầu tiên và tớ lại không thích kiểu Romeo và Juliette ấy tẹo nào.
Mặc dù vậy, Bóng Hình Của Gió vẫn là cuốn tiểu thuyết đồ sộ và đáng đọc. Dịch mượt và cực kỳ ổn. Cách xây dựng nhân vật kỹ lưỡng và tỉ mỉ, có những mắt xích liên kết chặt chẽ với nhau về nội dung cũng như cách đan xen giữa kì ảo và trinh thám. Ngôn từ giàu hình ảnh và cảm xúc, đặc biệt thể hiện ở những đoạn văn miêu tả thành phố Barcelona. Recommend cho mọi người!