Nói về Otsuichi người ta lại nghĩ ngay một tiểu thuyết gia kinh dị bậc thầy với những tình tiết lạ kỳ, cách kể truyện quyến rũ, thu hút cùng cách xây dựng cốt truyện độc đáo và khôn khéo khiến bạn phải há hố, phải nuốt trọn từng con chữ in trên trang sách mà không thể rời mắt được. Nếu như ai đã đọc Goth hay Calling you thì mình sẽ không ngoa khi nói Zoo là tập truyện ngắn gói hết tài năng cũng như tinh hoa của “bậc thầy” Otsuichi vào trong một quyển sách.
Từng câu truyện ngắn như đưa bạn qua từng thế giới khác nhau, từng cung bậc cảm xúc khác nhau và cũng như từng nỗi sợ hãi khác nhau. Qua mỗi chương truyện Otsuichi không chỉ phô bày cho chúng ta thấy về cốt truyện, về câu từ mà ông còn mở ra cho ta thấy từng khía cạnh trong con người ông. Cho ta thấy một thế giới quan phức tạp, tăm tối. Cho ta ngạc nhiên về cái nhìn độc đáo, kì lạ của ông về con người, về xã hội Nhật Bản. Và cũng như cho ta trầm trồ về cách ông mở nút thắt gọn gang, độc đáo và đầy bất ngờ. Như thể Otsuichi không chỉ viết truyện mà chính ông cũng như hòa vào đâu đó, ẩn hiện đâu đó trong chính những câu truyện của mình bởi thế nên từng câu, từng chữ trong câu truyện như bàn tay kéo ta vào thế giới nội tâm, thế giới tưởng tượng và thế giới suy tư đầy phức tạp của Otsuichi. Ta thấy được rõ trong thế giới này đều có hai thái cực tốt và xấu qua từng câu truyện, ta thấy những trăn trở về sự tâm tối của cái ác đang dần tràn vào cuộc sống, nó lan nhanh đến nỗi chúng ta không biết được. Và mỗi con người chúng ta ai cũng có thể là cái ác nhưng chính nỗi sợ mà chúng ta luôn lừa dối mình rằng, mình luôn lương thiện. Thế chúng ta có tốt như mình hằng tưởng không? Qua mỗi câu truyện Osuichi lại dẫn dắt ngưởi đọc đến những câu hỏi buâng khuâng như vậy để rồi tự chúng ta sẽ tìm cho mình một câu trả lời, sẽ tìm cho mình một cái kết và cả sẽ giải thoát mình như cảnh cô bé Kazari chạy thoát khỏi tháng ngày bị đày đọa của mình trong khi tay chỉ có một chiếc chìa khóa và một con chó. Nhưng như vậy là đủ. Như vậy cô đã biết đích đến của mình. Không chỉ cho chúng ta những câu hỏi hay trăn trở mà Otsuichi còn cho chúng ta thấy một sự thay đổi góc nhìn linh hoạt, một cách xây dựng cốt truyện độc đáo như ông đang chơi với độc giả, ông dẫn độc giả và một mê cung tình tiết, ông hướng độc giả đến nhữ thủ phạm rõ ràng và rồi khi đến kết thúc câu truyện chúng ta mới biết mình bị lừa trong một trò chơi được sắp xếp vô cùng tinh vi. Chúng ta chỉ có thể biết phì cười và thán phục tài năng và bộ óc của ông thôi. Những truyện là mình ấn tượng trong Zoo đó là: Bảy căn phòng, So-far, Closet, Zoo, và Trên máy bay rơi. Về Bảy căn phòng theo mình là truyện ngắn hay nhất cả bộ truyện. Khi mỉnh đọc mình đã nghĩ tại sao Otsuichi có thể ra bài toán hợp lý như thế, tại sao Otsuichi có thể thả hồn cho từng con chữ nó trở nên kịch tính đến như thế và tại sao đến kết truyện vẫn để lại cho người ta một sự ám ảnh tột cùng. Không gian của câu truyện loay hoay căn phòng giam bảy người cùng một tên sát nhân máu lạnh với dung lượng vừa đủ hiểu nhưng cũng không quá dài Otsuichi đã khắc họa được một ấn tượng của độc giả về từng nhân vật, từng nạn nhân của kẻ sát nhân, để rồi ta nhận ra rằng chỉ khi gần sát cái chết con người mới yêu thương nhau nhất, mới yêu cuộc sống này nhất. Có thể đây không phải là câu truyện làm bạn sợ nhưng đó là một câu truyện làm bạn ám ảnh, day dứt mãi về sự giải thoát, về mất mát và về cả tình thương. Có phải không?
Câu truyện thứ hai mình thích là So-far và Trên máy bay rơi vẽ lên một nét màu u tối về cuộc sống trong xã hội cũng như trong gia đình của Nhật Bản. Một không khí bức bối khi bối cảnh của ha câu truyện điều diễn ra trong không gian hẹp và chính sự tác động của người lớn đều ảnh hưởng không nhỏ đến thế giới trẻ con. Cùng với đó là hai câu truyện Closet và Zoo lại cho mình thấy một tài năng của Otsuichi, nhất là Zoo thật khó để rời mất bởi nội tâm phức tạp của tên giết người. Hắn lặp hẳn lên một vở kịch như mình là nạn hân để rồi hắn trốn rúc trong suy nghĩ mình vô tội và rồi hạ quyết tâm đầu thú nhưng chính nỗi sợ làm hắn chùn bước. Để cuối cùng chính hắn đã vượt qua nỗi sợ để đầu thú chính lúc áy hắn mới được giải thóa khỏi tội lỗi của mình. Câu truyện chính là câu trả lời cho câu hỏi sau khi giết người bạn thấy thế nào? Ám ảnh, bức bối, sợ hãi.
Nói chung, Zoo là một tuyễn tập truyện kinh dị đáng đọc vì trong đó không chỉ có những tình tiết tâm linh như những mẩu truyện bình thường mà còn là những tình tiết bí ẩn, kinh dị và pha chút trinh thám, viễn tưởng. Một tiểu thuyết gom hết tài năng của Otsuichi vao trong, một tiểu phác thảo một xã hội Nhật Bản u tối, kì dị đến rợn người. Mà đó không còn là nỗi sợ nữa mà là một nỗi ám ảnh, day dứt mãi trong đầu.
Leave a Reply