Review Tù nhân của thiên đường

Review Tù nhân của thiên đường

Tù Nhân Của Thiên Đường là phần thứ ba trong trilogy Nghĩa Trang Những Cuốn Sách Bị Lãng Quên của Zafón. Để so sánh với cuốn Bóng Hình Của Gió trước đó thì nội dung Tù Nhân Của Thiên Đường không xoắn não bằng mà đơn giản hơn rất nhiều, chủ yếu tập trung vào quá khứ của Fermín cũng như hé lộ thêm về người mẹ đã mất của Daniel.

Điều ấn tượng nhất của cuốn sách này vẫn là cách miêu tả sinh động vùng đất Barcelone, cũng như cách mà Zafón để số phận của từng nhân vật bện xoắn lại với nhau một cách rất chi tiết và tỉ mỉ như trong phần một. Nội dung càng về cuối càng rõ ràng hơn, không kém phần rành mạch, chặt chẽ và chiếc chìa khoá trả lời cho mọi bí ẩn vẫn luôn dẫn đến điểm kết cuối cùng nơi Nghĩa Trang Những Cuốn Sách Bị Lãng Quên. Thực sự tớ rất thích ngôn từ giàu hình ảnh của tác giả, và cách dùng từ rất sinh động cũng là yếu tố góp phần để tớ quyết định chấm 4/5 sao.
Điểm sáng trong Tù Nhân Của Thiên Đường bên cạnh đó cũng chính là tình bạn của Daniel và Fermín, đúng kiểu bromance son sắc thuỷ chung trong truyền thuyết mãi mãi không lìa xa.

Điểm trừ là cuốn này thiếu đi yếu tố phiêu lưu ly kỳ và cốt truyện đuối hơn, không đồ sộ như Bóng Hình Của Gió (BHCG hơn 500 trang trong khi TNCTD chưa đến 300 trang). Nếu như Bóng Hình Của Gió trước đó có thể ví như công trình của một toà tháp khổng lồ thì Tù Nhân Của Thiên Đường có lẽ chỉ là một ngôi nhà nhỏ bé nhưng vẫn mang nét đẹp hài hoà, và vì tớ đặc biệt thích anh chàng Fermín trong sách nên khi đọc, tớ hoàn toàn bị cuốn theo mạch truyện và cày hết chỉ trong có một buổi chiều thôi. Wow. Thật đấy, chắc chắn Fermín sẽ lọt trong top nhân vật yêu thích nhất của tớ luôn, cách tác giả Zafón khắc hoạ lên nhân vật Fermín quá chất chơi và cái miệng của anh chàng này cũng sâu cay không kém.

Tuy nhiên, có lẽ Tù Nhân Của Thiên Đường là tiền đề để viết tiếp phần thứ tư nên không có kết truyện, bí mật to nhất mà Zafón đặt ra ở đây vẫn chưa có lời giải khiến tớ có một sự hụt hẫng không hề nhẹ. Đành phải chờ tiếp phần tiếp theo của trilogy trong trạng thái hoang mang ghê gớm.
À quên mất, tuy cùng thuộc một bộ tiểu thuyết lấy chủ đề Nghĩa Trang Những Cuốn Sách Bị Lãng Quên, nhưng ba tập truyện này đều là truyện riêng biệt dù cũng vẫn dàn nhân vật ấy. Dù vậy chúng vẫn kết nối với nhau tạo ra một sự liền mạch chặt chẽ, một sự bện xoắn hoàn hảo, một thể thống nhất trong chủ đề và lối kể chuyện. Nên chắc chắn sau khi đọc xong phần một Bóng Hình Của Gió nhảy luôn qua phần ba – là cuốn sách này – vẫn có thể hiểu được nội dung nên không phải xoắn nha.

neverblossom

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *